25 tháng 1, 2017

Xuân này xin chúc các chị hiền,
Được bồ chiều chuộng sướng như tiên,
Vinh hoa phú quý nào đếm xuể,
Nhan sắc mê hoặc tựa Điêu Thuyền.


Xuân này xin chúc các anh trai,
Công thành danh toại, chí hướng dài,
Xuân này tìm được người hợp ý,
Nếu cỡ Điêu Thuyền, chớ có LIKE.  
(Xem gương Lữ Bố nhe mấy anh giai) 


Xuân này xin chúc em yêu,
Sang năm em sẽ mỹ miều hơn xưa.
Nỗi buồn chỉ bằng hạt dưa,
Niềm vui thì tựa biển trời bao la.
Chúc em xinh đẹp như hoa,
Tình duyên như bản tình ca màu hồng.
Tiền tài chất đống núi sông,
Gia đình êm ấm, rộng lòng yêu thương. 
Chúc em sáng suốt tinh tường, 
Đem lòng nhân ái mang hương cho đời. 

(Thơ Tết)


Nếu xuân này con không về nhà được,
Chắc ở nhà mẹ buồn lắm phải không?
Trong lòng mẹ vẫn từng ngày ngóng trông,
Con bé bỏng, sao con không trở về.

Xin lỗi mẹ vì tính con ngang bướng,
Những ngày qua rong ruổi với cuộc đời,
Cứ đi hoài, nhiều lần không quay lại,
Để gia đình cứ lo lắng hoài trông.

Phố thị về đêm đẹp lắm mẹ à,
Đâu đâu cũng mai đào rực rỡ,
Hương xuân dịu nhẹ, người phơi phới
Cớ sao con chẳng thấy vị gì.

Chắc ở đây, con chỉ có một mình,
Không gia đình, không người quen thân thuộc,
Chân đã mỏi rụng rời lê từng bước,
Chắc phải về nhà, về với mẹ cha.

Con xin lỗi vì lúc nào cũng thế,
Chạy theo đam mê, hoài bão của mình,
Để nhiều lần làm phiền lòng cha mẹ,
Nhưng đấng sinh thành hãy hiểu cho lòng con. 

Hãy cho con thêm chút thời gian nữa,
Để con sống như chưa từng,
Để những năm tháng đầy sức trẻ,
Con cảm thấy mình, không lãng phí kiếp nhân sinh. 


Giờ thì em đã hiểu
Anh là người cận kề bên
Dù những lúc dỗi hờn hay bực bội
Anh không để tâm cũng không bận lòng
Cuộc sống này không phải chỉ trái tim là đủ
Bởi văn minh che lấp trái tim thuần khiết ta rồi
Bao phủ ngoài là hào nhoáng vây quanh
Là thứ làm người ta theo đuổi
Em cũng không ngoại lệ
Em chạy theo nhưng trên chính đôi chân mình
Dù nhiều lần em thấy lẻ loi cô độc
Nhưng đâu biết rằng nhìn lại vẫn còn anh
Anh vẫn âm thầm và dõi theo
Dù biết yêu thương em trao đến nhiều người
Giờ thì em thật sự biết ơn rồi
Chỉ muốn nói một câu rằng:

"Xin lỗi anh". 



Khi ta gặp nhau, ta nào biết.
Trái tim ta lại hướng về nhau.
Ánh mắt em sao nhuốm màu buồn thế.
Phải chăng lòng em lắm những u hoài.

Em ơi, em đừng buồn nữa nhé !
Thấy em buồn, tôi cũng chẳng an yên.
Nếu có thể vai này em hãy tựa.
Hơi ấm này em sẽ bớt lạnh hơn.

Nói nhỏ em nghe, tôi thương em nhiều lắm.
Lặng lẽ nhìn em, tranh đấu với đời.
Em nhỏ bé, nhưng sao mạnh mẽ thế.
Tôi cảm thấy mình, chẳng bằng một góc em.

Thì thôi em, mình thương nhau mãi nhé !!!
Như tình người giữa chốn dương gian.
Chẳng thuộc về nhau nhưng tô màu cuộc sống.
Có em, có tôi, đời sẽ hoá cầu vồng. 


Lạc bước nơi phố thị đông người.
Mòn mỏi đợi chờ một mảnh tình riêng. 
Em và tôi, hai người đứng đó.
Lặng nhìn nhau bước tiến rụt rè.

Nếu em hiểu duyên này đã gieo từ trước.
Thì em ơi chớ đừng hững hờ bước qua.
Để ta lại lạc nhau thêm lần nữa.
Rồi lại tìm nhau giữa hư vô vạn trùng.
Thôi thì một lần em và tôi e ấp mối tình này.
Để ta hiểu thế nào là duyên tiền định.
Để tôi được một lần trả hết ân tình cho em.

Rồi mai đây hai ta hoá hư không.
Em sẽ hiểu thế nào là hạnh phúc.
Vượt qua phong ba em có vượt cùng tôi.
Để hai ta đến bến bờ viên mãn.
Như trăm năm vẫn một vầng nhật nguyệt.
Tay nắm tay, bước cùng bước trọn đời. 


Cậu em:
Buồn buồn tôi viết câu thơ,
Gởi người tôi nhớ, gởi người tôi mơ.

Tôi:
Đừng buồn ngồi viết vẫn vơ,
Cuộc đời ngắn lắm lơ thơ hết đời.

Cậu em:
Cuộc đời ta có bao lâu,
Khi nào mới có người sầu với ta.

Tôi:
Sống đời đâu chỉ hai ta,
Nợ đời nhiều lắm cố mà trả xong.
Khi nào hết kiếp long bong,
Không lo, không nghĩ trong lòng thảnh thơi.
Duyên đủ sẽ đến ai ơi,
Đừng trông đừng ngóng qua thời xuân xanh.
Đừng chờ đến lúc tàn canh,
Đêm nằm gác trán, nữa canh mơ màng.


Khi ta yêu nhau niềm vui đong đầy trong ánh mắt,
Một lời tạ từ trong mắt em có chút buồn vương.


Bình yên không đến từ nơi tĩnh lặng thanh bình, không bon chen, xô bồ, náo nhiệt. Mà bình yên là khi sống ở nơi con người ta phải chạy đua, phải vật lộn với số phận, nơi ồn ào, đông đúc mà vẫn giữ được sự bình yên từ trong tâm hồn.

Sống an nhiên, tự tại dù trong bất cứ hoàn cảnh  nào mới thật sự là sống. 


Về nhà chi khi biển trời rộng lớn,
Thỏa sức vẫy vùng cho thỏa đời hư vô.
Về nhà chi khi hương trời gió lộng,
Lặng nhìn cảnh đời giọt lệ ai còn vương.
Đời đến lúc chân mòn gót mỏi,
Ta hãy về cũng đã muộn màng đâu.

  
Người yêu ơi,
Xin em đừng đi quá vội,
Dẫu trăm năm, tôi vẫn hoài chờ,
Chỉ cần một lần em quay đầu nhìn lại,
Những ân tình tôi nguyện trả hết cho em. 


Em là ai, giữa vạn người xuôi ngược.
Là mây gió, rong chơi khắp mọi miền.
Là bọt biển, tan theo từng con sóng.
Ôm cả đất trời, cũng chẳng giữ được em.