Cậu em:
Buồn buồn tôi viết câu thơ,
Gởi người tôi nhớ, gởi người tôi mơ.
Tôi:
Đừng buồn ngồi viết vẫn vơ,
Cuộc đời ngắn lắm lơ thơ hết đời.
Cậu em:
Cuộc đời ta có bao lâu,
Khi nào mới có người sầu với ta.
Tôi:
Sống đời đâu chỉ hai ta,
Nợ đời nhiều lắm cố mà trả xong.
Khi nào hết kiếp long bong,
Không lo, không nghĩ trong lòng
thảnh thơi.
Duyên đủ sẽ đến ai ơi,
Đừng trông đừng ngóng qua thời xuân
xanh.
Đừng chờ đến lúc tàn canh,
Đêm nằm gác trán, nữa canh mơ màng.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét