Nếu xuân này con không về nhà được,
Chắc ở nhà mẹ buồn lắm phải không?
Trong lòng mẹ vẫn từng ngày ngóng
trông,
Con bé bỏng, sao con không trở về.
Xin lỗi mẹ vì tính con ngang bướng,
Những ngày qua rong ruổi với cuộc
đời,
Cứ đi hoài, nhiều lần không quay
lại,
Để gia đình cứ lo lắng hoài trông.
Phố thị về đêm đẹp lắm mẹ à,
Đâu đâu cũng mai đào rực rỡ,
Hương xuân dịu nhẹ, người phơi phới
Cớ sao con chẳng thấy vị gì.
Chắc ở đây, con chỉ có một mình,
Không gia đình, không người quen
thân thuộc,
Chân đã mỏi rụng rời lê từng bước,
Chắc phải về nhà, về với mẹ cha.
Con xin lỗi vì lúc nào cũng thế,
Chạy theo đam mê, hoài bão của mình,
Để nhiều lần làm phiền lòng cha mẹ,
Nhưng đấng sinh thành hãy hiểu cho
lòng con.
Hãy cho con thêm chút thời gian nữa,
Để con sống như chưa từng,
Để những năm tháng đầy sức trẻ,
Con cảm thấy mình, không lãng phí
kiếp nhân sinh.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét