22 tháng 4, 2015

Hồn ai lặng lẽ một buổi chiều,
Hiu hiu gió thổi lòng quạnh hiu,
Nhân tình thế thái điêu ngoa lắm,
Trầm luân kiếp sống chốn cô liêu.


22 tháng 2, 2015

Hữu tình lại nghĩ vô tình,
Nhân sinh ai cũng có tình đấy thôi,
Tình tôi gió thổi mây trôi,
Mang hương nhè nhẹ cùng tôi với người.
Thơ tặng ĐN


Như ánh vầng dương, nét rạng ngời,
Bình an may mắn, sống thảnh thơi,
Tiền tình danh lợi nào lo nghĩ,
Ung dung tự tại cả một đời.
Thơ tặng Tết

Vạn sự hanh thông, vạn sự thành,
Tuy qua tam tuần nhưng vẫn xanh,
Nữ nhân đều khởi phần ghen tị,
Nam nhân yêu mến cầu duyên lành.
Thơ tặng Tết 

21 tháng 2, 2015

KHÔNG

Hững hờ cơn gió thoáng qua, 
Ôm theo chút nắng hương hoa tình nồng.
Áng mây pha chút nắng hồng,
Nghiêg nghiêng tán lá cây trông đợi chờ.
Giọt tình phủ nét sương mờ,
Thần tiên tựa cảnh, nên thơ chốn này.
Hỏi lòng sao khỏi đắm say,
Ai thời cất bước quên ngay lối về. 
Người thời vương chút bụi trần,
Hồng trên đôi má, muôn phần kiêu sa.
Hồn người là vẹn tinh hoa,
Ôm ngàn thương cảm vạn hoa hương tình.
Ái ân đặt bút họa hình,
Cảnh người hợp thể, diễm tình thế gian.
Thơ tặng cô Hòa 



TÌNH ĐƠN PHƯƠNG

Như mặt nước vầng trăng in dấu,
Mãi ngắm nhìn nào chạm được đâu,
Gió vi vu hồn em cô tịch,
Thổn thức lòng em giấu vào đâu.


Yêu phải nói yêu ai cho rỏ, 
Đời bây giờ phải tỏ mới thông,
Đã yêu ai không nói lòng vòng,
Vào thực tế để thấy đời thực tế.

Yêu mặt nước, yêu vầng trăng in dấu,
Yêu buổi chiều có gió thổi vi vu,
Yêu người như yêu hoàng hôn xuống,
Yêu mãi rồi lại chẳng thấy yêu đâu. 
(Chú Đại)

Người chưa biết hái trăng mặt nước,
Kẻ thấu rồi mặc ánh trăng trôi,
Còn muốn trăng hãy còn bối rối,
Tự hỏi lòng bao giờ mới thôi. 
(Quốc Thiên)

Ánh trăng trôi nếu mặc dễ dàng,
Thì sao gọi là tình thế gian,
Nếu có thể làm tan nỗi nhớ,
Cũng xin sống dù chút thời gian.
(Trân Trân)



Đường tương lai sao chông gai vậy,
Nhiều ngã rẽ chọn thế nào đây,
Đích đến kia phủ đầy sương khói,
Cứ thẳng bước lại sợ sa lầy.

Ngày nắng lên lòng người nức nỡ,
Ngày mưa xuống rửa gội tâm hồn,
Đó quy luật vô thường trời đất,
Dẫu biết thế vẫn đọng trong tâm.

Sao có được an lạc tâm hồn,
Khi dục vọng cứ hoài phát khởi,
Mỗi thời khắc tìm cách chế ngự,
Đến bao giờ có thể xả buông.

Đường chân lí tôi tìm là gì,
Còn đường đời biết lối nào đi,
Hai con đường làm sao hòa hợp,
Câu hỏi lớn tôi mãi nghĩ suy. 


Mượn thuyền để vượt trùng dương,
Hòng tìm bến đỗ để nương người chèo,
Ngờ đâu người ngã tay chèo,
Trùng dương chưa vượt, người heo hút lòng. 


Người! Người đến từ đâu?
Mà nhuộm màu thế gian.
Đến từ đâu?
Mà phá tan tĩnh lặng.
Đến từ đâu?
Mà làm mặn giấc nồng.

Phải chăng...
Từ xa xưa trong vô vàn kiếp, 
Gió cứ thổi, mây lượn lờ trôi,
Và nắng lên, cây cỏ đơm chồi,
Đêm qua đi, vầng dương ló dạng.



Chữ duyên cắt nghĩa thế nào đây,
Thoắt đến thoắt đi nhanh như vậy,
Hoài niệm thuở ấy là vô nghĩa,
Sao đọng trong ta chút đắng cay.


Giờ đây tâm trạng rối bời,
Nghĩ xa không đặng, nghĩ gần không xong,
Thẩn thờ số kiếp long bong,
Lãng du cõi mộng, nào xong hết đời.


Nếu yêu tôi xin hãy yêu tất cả, 
Vì tôi yêu là cả một vùng trời,
Là mênh mông là biển rộng vô cùng,
Bởi đã tắt trong tôi tình điên dại.


Muốn giàu cần chi nghĩ kế sâu
Được danh được lợi thêm vạn sầu
Muôn sự tại thiên, nhân khó cãi
Hiểu về nhân quả tất còn đau. 


Tỉnh dậy đi đừng hoài giấc mộng,
Từ hôm nay thề nguyện với lòng,
Một kiếp người sống cho trọn vẹn,
Để cuối đời hối tiếc bằng không.


Xin cho tôi chút phút giây lắng đọng,
Chút dại khờ bồng bột tuổi đôi mươi,
Chút yêu thương như mật ngọt đong đầy,
Chút dậy sống niềm đam mê tuổi trẻ.


Đã gặp người sao lòng chưa thỏa,
Muốn thốt ra mà chẳng nên lời,
Thôi thì tạm gác một nơi,
Để tìm lẽ sống cho vơi chút buồn.


CÁCH NHÌN

Tôi hỏi trăng sao lúc tròn lúc khuyết,
Trăng đáp rằng: "Trăng chỉ là trăng thôi",
Tôi hiểu ra những điều trăng muốn nói,
Vì trong mắt tôi, trăng lúc khuyết lúc tròn.


Tánh trăng chẳng khuyết chẳng tròn,
Mỗi người nhìn, mỗi đặt tên, 
Trăng xưa nay luôn tự tại,
Chẳng lo lời nói bên ngoài.
(Anh Kha)

QUÊN

Đã lâu rồi quên bờ bến cũ,
Thuyền đi xa không biết đường về,
Cảnh ở đời thật lắm đê mê,
Nhưng tất cả chỉ là hư ảo.


Biết hư ảo mà theo không chán,
Biết đê mê mà chọn cảnh đời,
Tu là đi ngược dòng trôi,
Buông thì theo nghiệp nẻo về còn xa,
Ngại chi lâu chậm chuyến đò,
Bến kia thuyền đậu chờ người sang sông.
(Bác Nguyễn Sanh)

Biết hư ảo không theo là đúng,
Biết đê mê không dính mới hay,
Người tu người cần biết đúng sai,
Buôn vọng tưởng biết ngay lối về,
Mau nhanh chân chuyến đò kẻo trễ,
Thời gian chẳng đợi người dễ duôi.
(Anh Kha)

Bến nào bên đó bến đây,
Bến kia trồng lúa, bến đây rau màu,
Bến kia màu mỡ xanh tươi,
Bến này khắc khổ lòng người đơm hoa,
Bến nào cũng tốt, cũng hay,
Chi mà giục giã, khoang thai lòng người,
Lòng người tùy ý mà đi,
Thuyền ghe xuồng thúng cứ phi thỏa lòng.
(Ngọc Quang)




Kẻ lữ hành sải bước, 
Đường trường lắm gian nan,
Tấm thân sẽ điêu tàn,
Con tim tràn hạnh phúc.


Đạo, Đời

Đạo không Đời, Đạo không tồn tại
Đời không Đạo, Đời loạn thế nhân
Đạo có Đời, Đạo mới thực sáng
Đời có Đạo, Đời hóa an vui. 



Nhớ thuở ngày ấy kiếp bần hàn,

Ngậm cười trách móc miệng thế gian,
Quyết chí đổi đời, lòng đã định,
Ta đây phải sống cảnh giàu sang.

Giàu sang đã có lòng tự mãn

Ngửa mặt nhìn đời chẳng nể nang,
Cha mẹ chẳng màng, huynh đệ bỏ,
Nào cùng tận hưởng cảnh giàu sang.

Thế thời thay đổi lại bần hàn,

Quay về nguồn cội lòng hoang mang,
Mẹ cha đâu rồi, nhà vắng lặng,
Biết trách chi ai, lắm phủ phàng.

Giờ ngộ ra rồi, lòng thanh thản,

Sống đúng, đúng sống mới nhẹ nhàng,
Tiền tình danh lợi, đừng vì nó,
Sống để phụng sự đời an vui.