Đường tương lai sao chông gai vậy,
Nhiều ngã rẽ chọn thế nào đây,
Đích đến kia phủ đầy sương khói,
Cứ thẳng bước lại sợ sa lầy.
Ngày nắng lên lòng người nức nỡ,
Ngày mưa xuống rửa gội tâm hồn,
Đó quy luật vô thường trời đất,
Dẫu biết thế vẫn đọng trong tâm.
Sao có được an lạc tâm hồn,
Khi dục vọng cứ hoài phát khởi,
Mỗi thời khắc tìm cách chế ngự,
Đến bao giờ có thể xả buông.
Đường chân lí tôi tìm là gì,
Còn đường đời biết lối nào đi,
Hai con đường làm sao hòa hợp,
Câu hỏi lớn tôi mãi nghĩ suy.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét